Viết về người thân trong gia đình của em – Bà nội
Bài làm
Bà nội tôi – cả một đời vất vả vì cháu con. Người mà tôi yêu thương nhất.
Nội tôi là người nhân hậu và hiền từ, năm nay vừa tròn 62 tuổi. Đôi mắt nội sâu lõm, ẩn dưới vầng trán cao đã có vài nếp nhăn. Tôi thương mái tóc nội đã bạc trắng vì thức khuya, dậy sớm nuôi nấng chăm sóc các con, các cháu. Thương đôi bàn tay thô ráp, chai sần của nội. Tôi thật hạnh phúc khi được sống trong vòng tay ấm áp của nội. Tôi vẫn còn nhớ như in những câu chuyện cổ tích mà nội kể. Giọng nội nghe sao ấm áp và ngọt ngào. Nội không chỉ là người bà mà còn là một người bạn của tôi. Mọi chuyện vui buồn, tôi đều kể với nội. Nội đã cho tôi những lời khuyên thật bổ ích. Có lần, tôi ôm nội khóc thút thít, tủi thân vì bị bạn trách nhầm. Nội đã xoa đầu, an ủi tôi: “ Cháu của nội giỏi lắm. Nội tin rằng cháu sẽ có cách để bạn không còn hiểu nhầm cháu nữa.” Những lúc ấy, tôi cảm thấy như nội đang truyền cho tôi hơi ấm, giúp tôi vượt qua tất cả. Bây giờ nội đã yếu hơn trước nhiều nên mỗi khi trái gió trở trời, tôi lại phải xoa bóp tay chân cho nội. Những lúc như thế, nội nhìn tôi mỉm cười đầy trìu mến, thương yêu. Sau giờ học, tôi lại mong chạy thật nhanh về nhà để kể chuyện ở lớp, ở trường cho nội nghe.
Trong mắt tôi, nội là người tuyệt vời nhất, là cô tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích.
“Nội ơi ! Cháu yêu nội nhiều lắm ! Nội phải sống vui, sống khỏe để ở mãi bên cạnh cháu , nội nhé!”.